NGHIỆP CHƯỚNG
(Bài số: 370)
(Phần 1)
Quê nó Làng Vũ
Đại...Từ,mẹ nó tòi nó ra lúc trưa ngay 10/07/1977 tên nó là Đặng quyết
Tiến,cái tên nghe cũng oách đấy chứ chắc tại ông giời bắt tội nhà nó đói
kém nên vất vả quanh năm đầu tắt mặt tối bán lưng cho nắng, bán mặt cho
giời từ sáng đến tối úp mặt xuống ruộng ở ngoài đồng mà không đủ ăn bởi
vậy mới đặt tên nó là Quyết Tiến hy vọng đời nó sẽ khấm khá...
Mà có khá hơn không thì chẳng ai biết,chỉ biết từ lúc nó chui ra đến giờ nhà nó vốn đã nghèo khó nay lại càng lụn bại hơn.
"Tiến lên ta quyết tiến lên
Tiến lên ta quyết tiến lên hàng đầu
Hàng đầu rồi sẽ đi đâu
Đi đâu..đếch...biết cứ đi hàng đầu...!!!"
Kinh khủng quá,thằng Nghiệp chướng đi hàng đầu như thế nào,tới được những
đâu thì không ai biết, mà chỉ thấy nó toàn thích chạy giật lùi...khiếp
thật chạy như thế mà không bị ngã mới tài chứ,nó khác người giỏi ghê.
Mà sao lại không giỏi !
Ngay từ lúc đỏ hỏn còn là cục máu nó đã "Oanh liệt" lắm rồi kìa,nghe mấy người trong làng kể mà phát hoảng, vãi lung tung cả linh hồn.
Ngày nó mang họa cho đời khi vừa mới tòi ra,trời đang giữa trưa hè nắng
chang chang bỗng nhiên giông tố mây đen ở đâu ầm ầm kéo đến tối sầm đen
kịt cả một góc trời,chó má sợ kêu ăng ẳng cụp đuôi trốn chết chui biệt
xuống gầm giường,trẻ con đang khóc bỗng im bặt.
Thiêng thế không biết,chả là mấy hôm trước có ông thầy bói lúc đi qua làng,nhìn mẹ nó vác
cái bụng chửa hoang lặc lè to vượt mặt lắc đầu phán một câu xanh rờn:
- Đại loạn tới nơi rồi,nghiệp chướng hồn ma,làng này mọi người phải cẩn thận lắm mới được.
*****
Cẩn thận cũng chả được,muốn tránh cũng chả xong,đâu có dễ vì... bởi vì cái đồ con hoang không cha có ai dạy dỗ nó đâu...
Nghe người ta kháo nhao đồn rằng lúc trước có một lão hoạn lợn nhà ở xóm
trên dắt con dao nhọn,trong tay cầm cái thòng lọng lang thang hành nghề
đi ngang qua nhà nó,giữa ban trưa vắng vẻ chắc là rẽ vào xin tí lửa để
hút điếu thuốc lào thì phải !!!.
Lão có xin xỏ được cái gì hay không,thì không ai biết hay là tại con đĩ mẹ nó đang động cỡn...nên lũ trẻ
con trong xóm bắt gặp lão ta và mẹ nó vật nhau ở sau đống rơm chỗ
cây bưởi đầu chuồng lợn ! Chả thế mà oắt con nghiệp chướng ngày càng lớn tính khí hung hăng sói lang tham tàn giống y hệt cái thằng hoạn lợn kia.
Chửa hoang mà,đếch có giấu được suốt ngày nó cứ khóc ngằn ngặt đòi cha,cái
đầu thì chốc lở loét nước vàng hôi hám chảy ra tóc bết lại từng cục từng đám,đi tới đâu ruồi nhặng bay theo hàng đàn bu bám đen đỏ tới đó.
Phàm là những đứa trẻ khác trong làng thời bao cấp dói kém bấy giờ đều thích vòi ăn cơm cá cơm thịt,thằng Nghiệp chướng cũng không ngoại lệ nhưng
duy có điều nó chỉ đòi ăn thịt...cóc.
Con mẹ chửa hoang kia ghê thật nó chuyên trị chui vào gầm giường xó bếp mọi ngóc ngách xó xỉnh,cóc
mẹ cóc con,cóc lớn cóc bé,cóc già cóc trẻ có chạy đằng trời đố cũng
không thoát nổi tay mụ ta.
Ngày nào cũng vậy cứ chiều tối là mụ mang giỏ cóc ra ao Điếm xã xử trảm,cầm dao chặt ngang lưng con cóc chỉ lấy 2
cái đùi,cóc chưa chết ngay cái đầu cùng với 2 chân trước bò lổm ngổm trông phát khiếp.
Đ.mẹ cả nhà nó nó chứ,đồ con hoang còi xương,tưởng cứ sực được - Cậu ông trời - vào mà cao to được hả? Có mà vào mắt.
*****
Mà mắt gì nhở ? Ừh thì nói chuyện cái mắt.
Người ta thường nói: Nhất lé nhì lùn chả biết có đúng không nhưng cứ nhìn thằng Nghiệp chướng lùn tịt 1,1...m mấy phân cộng với cái mặt choắt bằng 2 ngón tay chéo da sát vào xương đầy sủi cảo cộng với hai mắt trắng dã lạnh ngắt đến vô hồn thì biết ngay thằng này là ai thế nào rồi...
( Còn nữa )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét