QUÊ HƯƠNG: CHỈ CÒN LÀ KÝ ỨC
(Bruno)
Facebook thằng cháu hỏi tôi
Bao năm sao chẳng về chơi quê nhà
Mọi người trông dữ lắm nha
Vẫn mong bác trở về nhà bác ơi.
Ngẫm mà thấy hận ông trời
Bày ra cái cảnh khơ khơi thật là
Cuộc đời trong cõi người ta
Chớ trêu ác mộng như là cuốn phim.
Rồ dại bỗng dưng phát điên
Vì tiền bất chấp mà quên giống nòi
Cha mẹ ép con chết thôi
Con cái hỗn láo coi trời bằng vung.
Anh em đểu giả chưa từng
Bầy đan xâu xé cùng chung một phường
Làm ra những chuyện bất lương
Đâu ngờ ai biết mà lường trắng tay.
Cướp cạn ban mặt ban ngày
Nhà cửa không cánh mà bay hãi hùng
Đất đai đầy dãy mất không
Bạc tỉ đắng lòng nuôi lũ báo cô.
Một bầy thú dữ vào hùa
Thế cô nên bởi chịu thua chúng mày
Cô hồn lý sự rõ hay
Lưu manh mất dạy nọ này thế kia.
Bác đâu còn đường mà về
Mất quê nên mới thảm thê thế này
Bạt xứ phương trời chốn đây
15 năm có lẻ chẳng ngày nào quên.
Lắm lúc bác tưởng phát điên
Uống liều thuốc chuột để quên chuyện đời
Nếu vậy con bác mồ côi
Cầu bơ cầu bất xứ người Germany.
Cực bất chẳng đã thôi thì
Cố quên để sống khác chi thác rồi
Quê hương...nhớ lắm cháu ơi
Truyền miệng để đời: Câu chuyện nhà LÊ.
Germany tối 28.05.2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét