Trang

Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2014

Đêm lạnh

ĐÊM LẠNH
(Bruno)


Vời vợi một bóng đêm thâu
Thấy mình đáy cốc gục đầu lặng câm
Đời là cái nợ đồng lần
Trách mình khờ dại tự thân hại đời.


Như đám lục bình nổi trôi
Những ngày xưa ấy chết rồi còn đâu
Thoảng như nước chảy qua cầu
Xót xa ai oán ngàn sau ngậm ngùi.


Sống mà chả thấy ngày vui
Ngẫm cái sự đời cay đắng làm sao
Yêu thương ở cái chỗ nào
Lòng lang dạ sói giết bao nhiêu người.


Mười mấy năm rồi chẳng nguôi
Lửa hận ngút trời thiêu đốt tim gan
Còn chi ngoài đống tro tàn
Mấy ngàn đêm lạnh tan hoang kiếp người.

 

Wildeshausen khuya 08.11.2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét