Trang

Thứ Năm, 10 tháng 11, 2011

Mất quê

MẤT QUÊ
(Bruno)


Lúc nào cũng nỗi nhớ quê
Nằm mơ cũng chỉ mơ về quê thôi
Cây đa bến nước giếng khơi
Sân đình hoa gạo chói ngời hè sang.


Nhưng chả còn muốn về làng
Dẫu rằng nỗi nhớ mênh mang ngập hồn
Đầy ắp bóng dáng bà con
Cô dì chú bác họ hàng gần xa.


Dĩ vãng ngỡ tưởng nhạt nhòa
Mà sao như mới hôm qua thế này
Lưu manh cướp cạn ban ngày
Mặt người dạ thú chỉ say bạc tiền.


Lớn bé một lũ...chó điên
Hở ra là đớp cắn liền tợp ngay
Ăn tươi nuốt sống chẳng tày
Thịt người máu mủ lạ thay chẳng từ.


Nhà cao cửa rộng nhiều ư
Đất đai vàng bạc cho dù ở đâu
Chẳng từ giằng xé...gâu gâu
Nghĩ mà uất hận đớn đau ngàn đời.


Bắc thang lên hỏi ông trời
Người thân ruột thịt thế thời được chăng
Ông trời cũng phải nghiến răng
Luật đời quả báo công bằng con ơi.


Làm người có chốn có nơi
Mà sao khốn nạn đầy vơi thế này
Mất quê giờ kiếp lưu đày
Căm thù uất hận biết ngày nào nguôi.




Germany 00h49 khuya 10/11/2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét