QUÊ CHA ĐẤT TỔ
(Chán mớ đời)
Ba em người xứ...tít mù
Thủ đô đóm đóm âm u đàng ngoài
Cười ra nước mắt trời ơi
Quê gì nửa đoạn nửa đời quạ tha.
Trốn chết ổng chạy thấy pà
Gấu quần mẹ tún rách cha nó rồi
Em cũng mún một lần thôi
Về ngoài quê ổng coi người ta sao ?
Nghẹt nỗi hổng biết thế nào
Thấy bẩu chó dại cắn bao nhiu người
Mẹ em la ổng hoài thôi
Chôn rau cắt rốn làm người phải nên.
Ổng đã xa nhà nhìu niên
Em chưa từng bít mặt tiền quê sao
Cũng mún ngó xem chút nào
Về thăm ngoài đó nôn nao cả người.
Về thăm ngoài đó nôn nao cả người.
Mẹ la nhăn nhở ổng cười
Khoảng mười năm nữa thế thời đổi thay
Chừng đó chọn lấy một ngày
Vác theo cái cuốc liền tay để cào.
Khi xưa người ổng xanh xao
Tổ tiên mồ mả ổng nào quản chi
Trang nghiêm xây cất một khi
Mười mấy ngôi mộ...ân gì oán ơi.
Nghe ổng kể chiện cuộc đời
Mà buồn đứt ruột hỡi ôi thế thời
Chót sanh lộn chỗ lầm người
Ổng ấy nửa khóc nửa cười vì quê.
Bình Dương 22/01/2013
Thơ vui ghê..hi
Trả lờiXóachúc bạn niềm vui thật nhiều trên Vương Quốc Vàng Son nhé..!
Không hẳn chỉ có là vui
Trả lờiXóaMà là nước mắt nửa cười nửa than
Quê Bru nghèo khó lầm than
Chữ tiền to nhứt bằng ngàn tình thân
Chí phèo thị nở đồng lần
Trứng giao cho ác thiệt thân tội đời.